Gửi bố mẹ

Posted on: 7/8/2021

Thời gian đổi thay nhiều đến mức giờ đây tôi thời niên thiếu chỉ còn là những mảng mờ ký ức. Đối với tôi tuổi mười ba mười bốn, sắc mặt nhà hàng xóm quan trọng hơn lưng áo bố đẫm mồ hôi khi ông tỉ mẩn nhặt từng vỏ chai vứt dọc lề đường để bán sắt vụn; cái tặc lưỡi hằn học của bà hàng tạp hoá làm tôi điếng người hơn cả tờ bạc sờn góc mẹ cố mặc cả. Bố mẹ tôi khác những ông bố bà mẹ thông thường. Để tôi học hành tử tế, luật: ti vi 20 phút một ngày, không truyện tranh, tiểu thuyết, sách, báo. Cùng rất hiếm lời động viên.

Hơn tôi nửa thế kỷ tuổi đời, bố mẹ mang sự cẩn trọng, cực đoan và vị kỷ của cái thời xưa cũ. Của một Việt Nam bao cấp tranh giành từng nắm cơm độn khoai độn sắn. Của thế kỷ 20 đói khổ bần hàn sinh tằn tiện. Của nghịch cảnh con nhà nông, tám tuổi, bố tôi “bán mặt cho đất, bán lưng cho giời” thay vì học chữ.

Tâm trí non nớt tôi chống đối sự “đày đọa” kia, bằng những trận cãi vã liên tiếp với mẹ, những cái sập cửa rung bản lề trong cơn cáu gắt và những cái dậm chân hết sức bình sinh. Thêm cả những lời mỉa mai, xúc phạm ba mẹ cay đắng mà tôi không còn nhớ rõ. Trong ký ức tôi là những giọt nước mắt của mẹ, cái cau mày tràn trề thất vọng của bố. Tôi có ê chề không? Có chứ, nhưng cái tôi quá lớn vùi lấp mặc cảm tội lỗi thật dễ dàng.

Bố mẹ tôi thoát nghèo bằng nấc thang học vấn. Tri thức là tương lai duy nhất họ có thể mường tượng cho con-gái-họ. Tuổi 16, tôi tìm đến nền giáo dục ở một đất nước khác, biết rõ rằng khó trở lại. Xa bố mẹ, tôi ngỡ ngàng nhận ra mình chẳng còn nhiều thời gian. Tôi muộn màng lục lại thủa niên thiếu, để biết lỗi lầm, biết trân trọng, biết hàn gắn những tổn thương.

Bố mẹ tôi chưa bao giờ là những người lãng mạn. Chưa một lần tôi nghe thấy lời thề thốt yêu thương từ khuôn miệng họ, thô ráp, khắc khổ. Giữa đồng cỏ bùn đất 50 năm trước, có lẽ cái chua chát khốn khó đã tước đi quyền được bay bổng của ba mẹ tôi. Tôi quyết định đa cảm và mộng mơ thay phần họ nữa, có lẽ bắt đầu bằng: “Con yêu bố mẹ nhiều.”

Previous post Next post